Tôi gặp Nguyên, Long, Chi, Bobby và Thảo khi tất cả chúng tôi đều đang sống ở New York. Mặc cho những khác biệt về xuất thân ở Việt Nam, chúng tôi tìm thấy điểm chung trong hành trình đầy bất định của tuổi trưởng thành và khám phá bản thân. Tại thời điểm và địa điểm đó, những sự ngẫu nhiên đã cho phép chúng tôi hình thành nên mối liên kết mà có lẽ sẽ không thể có ở nơi khác.
Nhiếp ảnh trở thành một phương tiện giúp tôi thu hẹp khoảng cách giữa người nhìn và người được/bị nhìn. Khi quan sát họ qua ống kính máy ảnh, tôi không chỉ muốn ghi lại mà còn muốn là một phần của khung cảnh đó – ghi lại ánh nhìn của họ vừa như một nhiếp ảnh gia, vừa như một người bạn. Trong những khoảnh khắc thoáng qua, được đánh dấu bởi âm thanh của màn chập, những trải nghiệm chung về niềm vui, nỗi buồn và sự mong manh dường như trở nên rõ ràng, cô đọng thành một mối liên kết vừa thân mật vừa ngắn ngủi.
Thời gian trôi qua, cuộc sống của chúng tôi rẽ hướng. Chúng tôi rời khỏi New York, và những tình bạn từng định hình thời kỳ đó dần dần phai nhạt. Tôi không còn chụp ảnh họ thường xuyên như trước, nhưng những bức ảnh vẫn còn đó, như một minh chứng cho những khoảnh khắc chúng tôi đã cùng chia sẻ. Những bức ảnh này trở thành một kho lưu trữ phản chiếu sự thay đổi, không chỉ ghi lại sự biến đổi của mỗi cá nhân chúng tôi mà còn thể hiện bản chất thoáng qua của sự kết nối.